Latest topics
» Google Chrome được tích hợp Flash Playerby thucvip Sun Mar 25, 2012 7:41 am
» ĐỀ CƯƠNG HƯỚNG DẪN MÔN HỌC LUÂT NGÂN SÁCH NHÀ NƯỚC
by ngocquynh90 Thu Mar 15, 2012 2:13 pm
» Bài giảng Môn Luật Môi Trường Full
by thanh hoa Sat Feb 25, 2012 10:05 am
» Slide bài giảng Luật Môi Trường
by thanh hoa Sat Feb 25, 2012 10:02 am
» Các giáo trình Tư pháp quốc tế
by nhansanbangtatca Thu Feb 16, 2012 4:40 pm
» Học tiếng Nhật - Topglobis
by tuquynh Thu Feb 16, 2012 10:33 am
» Hiệp ước bổ sung về biên giới Việt Nam - Campuchia
by huong91 Wed Nov 09, 2011 9:57 am
» GIÁO TRÌNH THƯƠNG MẠI QUỐC TẾ
by pic_poc15 Fri Oct 14, 2011 11:10 pm
» Mẫu đơn xin trích lục hồ sơ đất đai
by thanhlong551954 Mon Oct 10, 2011 7:54 pm
» Học tiếng Nhật - Top Globis
by tuquynh Mon Sep 26, 2011 10:37 am
» game java cho mobile đây, download free nhé
by Khách viếng thăm Wed Jul 06, 2011 11:13 am
» Tiếng Nhật online xu thế mới của thời đại- Top Globis
by tuquynh Fri Jul 01, 2011 5:08 pm
» Khai giảng lớp đàm thoại sơ trung cấp tại Top Globis
by tuquynh Fri Jul 01, 2011 5:03 pm
» Tổng Hợp Đề Thi Luật Lao Động I và II
by haique Tue May 31, 2011 12:53 am
» Kê khai thuế qua mạng,Cáp quang,D-COM 3G
by leeGROUP Mon May 30, 2011 6:28 pm
Keywords
Social bookmarking
Bookmark and share the address of TMK33A on your social bookmarking website
Bookmark and share the address of Diễn Đàn Thương mại on your social bookmarking website
Your ad here !
Lịch Xem TV
quang cao
Thông tin việc làm,tuyển dụng
Nắng vẫn xôn xao ngoài kia
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nắng vẫn xôn xao ngoài kia
Vân thả người xuống cái giường rệu
rạo, nhắm mắt nhưng miệng vẫn cười tươi: 'Cái này thoải mái hơn khách
sạn'. Rong cặm cụi ngồi nhặt từng cọng rau muống mắt không ngước lên, có
lẽ Rong biết Vân mệt, một sự mệt mỏi có từ gần ba năm qua.
Tô Hương Sen
(Truyện ngắn của tôi)
Trang ngồi phía cuối giường đính hạt cườm vào mấy cái
áo, Trang biết Vân sẽ chợp mắt một lúc, dậy ăn cơm và tiếp tục những
hành trình, những cuộc hành trình mà hồi kết sẽ là sự tàn phai nhan sắc.
Trang đã nói và Vân chỉ cười phớt lờ, còn Rong bảo
Trang sao cứ phải phí lời cho một đứa "sỏi đá đầy đầu". Rong là thế, thờ
ơ đến đáng sợ, tiết kiệm và kiên định. Nhiều khi Trang cũng tự hỏi
không hiểu sao ba đứa có thể ở với nhau được từng ấy năm trời, không có
gì gắn bó, tính cách thì càng khác xa nhau quá.
Lần đầu tiên ra Hà Nội nhập học không người thân
thích, kí túc xá hết chỗ, Trang lếch thếch đi tìm phòng và mệt mỏi khi
qua bao nhiêu con đường mà cũng không có phòng trống. Buồn tình ngồi nơi
quán nước, ngước mắt lên nhìn thấy tấm bảng ghi "Cần nữ ghép phòng",
mừng như bắt được vàng. Vào gõ phòng thì thấy một cô gái ăn mặc mát mẻ
cười tươi như hoa ló đầu ra: "Muốn ở chung hả? Vào đây, đang cần người".
Không cần hỏi chứng minh nhân dân, không biết xem
người mới học ở đâu hay làm gì, cô gái ấy tự giới thiệu là Vân sinh viên
năm nhất trường Sư Phạm. Thấy Trang mắt tròn mắt dẹt, Vân lại nói như
thể thanh minh: "Đằng ấy không nghĩ tớ giống sinh viên Sư Phạm phải
không? Hi! Tớ đậu điểm cao khi vào trường đấy". Đúng lúc đó Rong về,
Rong hỏi Trang học trường nào? Đã nhập học chưa, Rong nói học Kinh tế,
cũng là năm nhất, quê tận Đắc Lắk, bố mẹ làm cà phê. Trang thấy có vẻ
nhà Rong nghèo dù chưa bao giờ Rong than vãn bất cứ gì về hoàn cảnh của
mình.
Tới tận bây giờ Trang cũng không tin nổi mỗi tháng bố
mẹ Rong gửi ra đúng 500 nghìn, 500 nghìn cho một tháng ở giữa lòng thành
phố vốn cần tiền hơn cần người này. Rong đi làm thêm, từ 5 giờ chiều
đến 11 giờ tối được thêm 500 nghìn, không bao giờ mua một thứ không cần
thiết dù nó đúng 500 đồng.
Trang vẫn ngồi kết hạt cườm, hạt cườm đó Rong vừa tìm
được mối làm thêm, vui thì Trang kết chứ Trang không có thời gian làm
thêm, Trang không kiên trì được như Rong dù đôi lúc nó cũng cần tiền. Mẹ
ở quê vẫn gọi điện thoại bảo đừng lo kiếm tiền thêm mà ráng học hành,
dù cái trường Trang học đa số học sinh chẳng học hành gì, Trang thật sự
thất vọng với nó.
Ngày được giấy báo trúng tuyển, Trang đã háo hức thế
nào, vào đại học đó là niềm mơ ước xa vời cho bất cứ đứa con gái nào ở
quê như Trang, thế mà khi bước vào trường được một tháng, Trang mới té
ngửa ra là chỉ có sinh viên năm nhất chăm chỉ, còn những anh chị khóa
sau thì coi việc học là một cái vỏ bọc để lòe thiên hạ và xin tiền bố mẹ
hợp lí để ăn chơi. Có người chỉ đến trường khi có bài kiểm tra, và kiểm
tra thì luôn quay cóp, không quay cóp được thì đến gõ phòng thầy vào
buổi tối xin điểm.
Dần dần Trang cũng không còn phẫn nộ nữa, không day
dứt hay xót xa, Trang học được tính cách đó từ Rong, và Trang cũng học
cái thanh thản, phớt đời của Vân. Dù mỗi đứa có một cái nhìn, một suy
nghĩ khác, nhưng chung quy lại là thờ ơ với mọi thứ và coi chuyện đó như
chuyện cơm ăn áo mặc.
Hôm qua vào mạng, Trang hào hứng kể cho cả phòng nghe
một vụ giết người vì tiền, Vân cười: "Thế cũng kể, chuyện đó dễ hiệu, có
người giết người vì không lí do gì cả, thích là giết, bây giờ chuyện gì
không thể không có", Rong im không nói gì.
Nồi cơm được bê lên, Trang gọi Vân dậy, không cần rửa
mặt, Vân gắp rau muống chấm tương và cười tít mắt: "Ngon hơn hôm đi ăn ở
Hạ Long". Trang lại mắt tròn mắt dẹt hỏi sao tôm hùm cua biển mà Vân
không thấy ngon, Rong nhìn Trang nhíu mày: "Đồ con ngố, ăn mãi rồi ngán,
đọc vua ăn mầm đá chưa?" Trang ngại ngùng cười. Vân tíu tít kể những
nơi Vân từng qua, ở đó đẹp và sang trọng thế nào, đàn ông ga lăng ra
sao... Nhưng tóm lại không đâu bằng cái phòng mười mét vuông và rau
muống của Rong luộc. Trang tin Vân nói thật lòng, cả ba đứa chưa bao giờ
nói dối nhau gì, đó là nguyên tắc, đã không nói thì sẽ im lặng, nhưng
đã nói thì sẽ nói thật.
Vân không bao giờ giả vờ tử tế, dù Vân có nhiều tiền
của nhờ những cuộc tình với đại gia. Mỗi tháng Vân vẫn đóng bốn trăm
tiền ăn, không kêu ca phàn nàn, thích ăn thêm gì Vân mua cả phòng cùng
ăn. Mỗi lần đi chơi thâu đêm về Vân thảy tiền ra đếm và thêm bình luận
ông này thoáng ông kia keo, một tuần Vân đến trường không đến hai buổi,
thuê học thêm và thi lại suốt, kệ. Vân nói: "Tranh thủ kiếm tiền khi còn
trẻ" cũng như Rong, Vân không nói về gia đình, dù nhà Vân cách thành
phố một giờ xe buýt cũng thấy ít khi Vân về.
Trang thì hay kể về mẹ, hay khoe ở nhà Trang là đứa
đựơc chiều nhất, dù gia đình cũng không khá giả gì, nhưng là con út lại
là đứa con gái duy nhất nên ba mẹ chiều. Hai anh trai thì khỏi nói, chưa
bao giờ mắng một câu, mỗi tháng mẹ gửi một triệu hai trăm đủ để không
phải tiết kiệm như Rong nhưng cũng không được xả láng như Vân. Trang
cũng không thấy tủi thân gì cả. Vân vất vả, phải hẹn ông này, ông kia,
nhiều khi lịch sắp xếp thế nào mà phải trùng nhau, khiến Trang lại giả
vờ nói dối Vân về quê mẹ ốm...
Thỉnh thoảng Trang thấy Vân nằm khóc một mình giữa
đêm, cả Rong và Trang đều biết nhưng hai đứa giả vờ ngủ, sáng ra Vân vẫn
cười hồn nhiên như thế. Vẫn rong ruổi với những cuộc hẹn hò và gặp gỡ,
Vân luôn có một danh sách dài những người đàn ông để phân "đẳng cấp"
chọn lựa, một điều lạ lùng là Vân không "gạt" ra bất cứ một cái tên nào.
Vân có cách xếp vần riêng của mình, không có nghĩa Vân
là một kẻ bừa bãi trong những chọn lựa đối tượng. Vân sẽ chỉ đi với
những công tử đẹp trai trẻ trung còn sẽ "à ơi" với những "bố đại gia" và
những gã tàng tàng "sọt rác" (nói như cách của Vân) sẽ chỉ dành cho
những lúc bí bách như cần xe ôm miễn phí hay thích một buổi đi ăn tối
nhạt nhẽo để giết chết thời gian khi các gã đại gia và công tử đi vắng.
Tuyệt nhiên Vân cũng chỉ ăn uống rồi về, bằng một giọng cực kỳ ngọt ngào
Vân tạo cho những gã ấy nghĩ rằng nó chưa sẵn sàng cho một mối tình,
Vân chỉ đi chơi như một người bạn, không hứa hẹn, không à ơi gì với
những gã "sọt rác" ấy.
Rong thường kiếm tìm mối để làm ăn, ai đó cần dọn
phòng một hôm, ai đó cần dọn vệ sinh một tuần một lần, ai đó cần đánh
máy vài trang bản thảo... Tất tần tật những thứ đó Rong đều kiếm để làm
thêm, không có bất cứ người bạn trai nào đến phòng suốt mấy năm. Rong
cũng không tỏ vẻ gì cả, chỉ đôi lúc Trang thấy Rong thẫn thờ đôi mắt xa
vời vợi, chưa bao giờ Vân hay Trang hỏi xem Rong có người yêu chưa, bởi
cái đó đồng nghĩa với việc thả bụi vào mắt Rong.
Trang cũng ít khi đi ra ngoài, bởi với Trang cái thành
phố này thật không an toàn, Trang thường ngồi vừa nhìn Rong đính hạt
cườm vừa kể về Lin, một nơi nào đó xa xôi trong ký ức. Lin của Trang
không là chàng hoàng tử, cũng không là một kẻ tài hoa nào đó, mà là một
anh chàng người dân tộc thiểu số không biết một cọng chữ bẻ đôi nhưng
giống... anh hùng Núp. Trang mơ màng tưởng tưởng về cái đêm cô đi giao
lưu đoàn thanh niên các trường về xã vùng cao, nhớ cái nắm tay hồn nhiên
và rất ấm áp của Lin khi cùng nhảy quanh đống lửa, sau cuộc vui đêm ấy
Lin nắm tay Trang chạy ra phía sau lán trại, chẳng có ánh trăng huyền
ảo, chẳng có cơn gió mơn man nào như trong tiểu thuyết tình yêu mà chỉ
có một màn đêm đen kịt, chỉ có tiếng những con thú hoang dại xa xôi lâu
lâu hú một câu nghe rởn cả người.
Trong bóng đêm đen nghịt ấy Trang nghe rõ tiếng thổn
thức từ Lin, Lin nắm tay cô đặt lên ngực Lin: "Người Kinh có lấy người
Thái không?" một câu tỏ tình nghô nghê nhất mà Trang được nghe, Trang
không thể nói gì, cũng không hứa hẹn gì nhưng Trang biết trái tim đã mở
cửa đón một bóng hình...
Một tuần ở xã vùng cao đấy quả là ngắn ngủi với Trang,
nhưng đó là những ngày hạnh phúc nhất. Lin đưa Trang về nhà nói với mẹ
là vợ sắp cưới, mẹ Lin nói làm bạn được thôi, vì Trang nhỏ như củ khoai
thế kia không đi núi được. Lin nói sẽ làm mọi việc cho Trang, Trang chỉ
cần đẻ con và đi dạy thôi, Trang cứ cười mãi về cái chuyện Lin nghĩ
Trang sẽ là một cô giáo, bởi với Lin những người đi học đều là cô giáo
cả, không làm nghề gì khác. Bây giờ Trang đã chọn cái nghề không hướng
theo bước chân Lin.
Bao năm trôi qua, Trang tưởng mình sẽ lựa chọn đúng,
với những khát khao của thời ấu thơ, Trang không là người dễ thay lòng
đổi dạ nhưng cũng không thể hy sinh tất cả cho một người đàn ông nào.
Cái nghịch lý xót xa ấy nó làm Trang không thể biết mình cần gì. Hôm
quyết định chọn trường Trang đã nghĩ đến Lin đúng một ngày, nhưng thời
gian còn lại Trang lại nghĩ cho ước mơ của mình, nên Trang chọn con
đường không đi về phía Lin. Trang nói giá như Lin gặp được người như
Rong, Lin sẽ hạnh phúc biết nhường nào, Rong im lặng, Vân hỏi Trang Lin ở
đâu? Nếu có thể, Vân sẽ tìm kiếm. Trang cười nghĩ là Vân luôn đùa thế
chứ làm gì Vân chọn Lin, Lin ít học lại không có tiền và địa vị, chỉ có
một tình yêu và một tấm chân tình.
Vân im lặng, một sự im lặng bao trùm. Lần đầu tiên Vân
khóc trước mặt Trang và Rong, Vân nhìn Trang và nói một câu nghiêm túc
hơn bất cứ sự nghiêm túc nào: "Đàn ông thì nhiều nhưng kiếm một người
đàn ông như Lin thì không dễ gì có được, chỉ cần ở với người như thế một
ngày còn hơn một đời ở với những gã coi đàn bà là trò chơi". Trang tròn
xoe mắt nhìn Vân, cái nhìn như muốn hỏi xem thực chất Vân là ai? Vân là
người như thế nào, dù ở với nhau mấy năm trời Trang cũng không thể nghĩ
rằng mình đã hiểu hết Vân.
Có một lần Lin ra gặp Trang nhưng Trang đã hẹn Lin ở
một nhà trọ, Trang đã ở cùng Lin hai ngày. Lin khóc thật nhiều, cái này
bây giờ Trang mới dám kể vì Trang không muốn chấp nhận sự chọn lựa đắng
đót của mình. Lin đã hỏi Trang có cho Lin chờ đợi không, bởi mẹ Lin muốn
Lin lấy vợ rồi, ở cái vùng miền quê xa xôi ấy việc đó hệ trọng lắm, Lin
nói nếu Trang bảo Lin chờ Lin sẽ chờ nhưng nếu sau này Trang không muốn
về quê Lin thì Lin phải lấy vợ trong bản thôi, Lin không rời xa bản
làng được. Trang nhìn Lin và ước ao giá như Lin đừng hỏi cô như thế, giá
như anh lặng lẽ chờ ngày cô về thì mãi mãi có lẽ cô cũng sẽ từ bỏ ước
mơ phù phiếm kia để về làm cô giáo làng, để sinh cho Lin những đứa con
ngoan. Nhưng Lin đã hỏi rồi, lời nói như mũi tên lao ra khỏi cung rồi
không gì vớt lại được, Trang không muốn sự chờ đợi của tình yêu phải mặc
cả như thế. Trang là người nhạy cảm quá mức và những lời của Lin làm
Trang đau xé lòng, và cũng từ đó nó như một vách ngăn giữa Trang với
những người đến với cô sau này.
Vân mắng Trang sao ngu ngốc quá đỗi, người đàn ông như
thế mà để tuột khỏi tay mình, Lin hỏi thế bởi vì thật tâm Lin nghĩ thế,
yêu Trang đến cỡ nào mới lặn lội cả nghìn cây số ra thăm Trang sau mấy
năm chỉ liên lạc bằng điện thoại. Người đàn ông ấy là người đàn ông chân
thành nhất thế gian này, không lời hoa mỹ nào cả, bởi có lẽ Lin lớn lên
ở một miền quê mà ở đó người ta không giữ ý tứ hay có khái niệm khéo
léo, nghĩ gì sẽ nói thế. Lin lại không được học hành gì, cái bản năng
đấy cứ như cây cỏ chỉ việc mọc lên theo hướng mặt trời, còn có xuyên qua
cái lá non nào và làm rách nát chiếc lá hay không bản thân nó cũng
không nhận ra...
Trang cũng từng nghĩ thế, từng muốn chạy về bên Lin để
nói rằng Lin có trích thêm qũy thời gian của đời mình cho Trang được
nữa không? Khi những đêm dài hình bóng Lin luôn ngự trị trong Trang,
nhưng Trang đã khựng lại vì Trang vừa kịp viết xong một bản thảo về bộ
phim, Trang phải cố gắng để hoàn thành, và những dự định cuốn Trang
đi...
Rong nói nếu Trang không rạch ròi được thì cố đừng da
diết với quá khứ. Hoặc là nắm bắt nó hoặc là đẩy nó đi để mình bước
những bước đi mới. Trang không làm được thế, không đủ can đảm để nắm nó
lại, nhưng không đành lòng để đẩy nó về phía quá khứ, Trang ở giữa của
sự dấn thân và sự cầu toàn, cái đó làm Trang đau. Nhiều khi Trang hỏi
Vân sao nhẹ nhàng trong tình yêu đến thế? Sao lại có thể yêu cùng lúc
được nhiều người và làm thế nào để bắt đầu một tình yêu mới? Vân nhếch
môi cười nói Trang mãi mãi là con bé ngu ngơ nhất mà Vân biết, những
người đàn ông của Trang không ai xứng đáng được gọi là người yêu cả, chỉ
là một mối quan hệ. Mối quan hệ mà khi đến với nhau cả hai ngầm hiểu
rằng đó chỉ là một trò chơi, mà đã là trò chơi thì cả người thắng và
thua đều nhẹ nhàng, không ai uất hận không ai cay cú.
Nghe Vân nói thế rồi Trang lại nằm miên man suy nghĩ,
hóa ra là thế, cứ sống như thế lại nhẹ tênh tênh. Không biết Lin có nhẹ
tênh thế không? Không biết Lin có gọi đó là cuộc chơi không mà chỉ sau
vài tháng kể từ buổi cuối cùng gặp nhau, Lin điện thoại nói Lin cưới và
Lin cũng hỏi Trang lần cuối rằng Trang có về không? Lin chờ Trang về phá
đám cưới của Lin, Lin chỉ mong được nhìn thấy Trang đốt cái đám cưới đó
ra làm tro bụi. Ngày cưới Lin Trang không về để đốt đám cưới Lin thành
tro bụi mà Trang đang tự nhặt những vỡ vụn tàn tro của trái tim mình...
Những ngày cuối tháng thường là những bài thi học kỳ
ngập ngụa. Trang không có nhiều thời gian nghĩ về Lin nữa, thấy Vân ít
đi hơn, thường nằm ở nhà ngô nghê hát những bài cũ rích. Trang hỏi Vân
muốn ôn thi nghiêm túc à, Vân cười nói người như Trang bao giờ cho khôn
lên được, thử hỏi với kiến thức quá hổng như bây giờ thì Vân liệu có ôn
nổi không. Trang lại lo Vân mệt, Vân cười tít mắt: "Mệt gì, chỉ là thấy
dạo này thằng nào nó cũng chán mình rồi, nó bảo mình là bình hoa di
động" nhưng có lẽ Trang cảm nhận được một mối bất ổn nào đó từ Vân.
Tháng này cả ba đứa đều thất nghiệp, Vân nói vui thế
vì Rong cũng ôn thi, Rong gầy và có vẻ mệt mỏi, nhưng cái thể trạng ấy
từ xưa đến giờ cũng có vẻ không màu mỡ hơn là bao. Có lần Trang gắp thức
ăn cho Rong bảo ăn đi cho béo lên mà về với mẹ, Rong vẫn lặng lẽ không
nói gì, nhiều lúc cả Vân và Trang đều tò mò về Rong lắm. Rong có cái gì
đó huyền bí và xa xăm, không phải là người quá cô lập nhưng cũng không
dễ để biết gì ngoài một cái tên. Đành là cứ nghĩ đến với nhau cũng tình
cờ, cũng như một cuộc hành trình trên một chuyến tàu, ngồi cạnh nhau
trong chốc lát rồi chia xa, nhưng mà đôi khi cũng thầm mong muốn biết
lắm lắm chút gì đó về người bạn đồng hành bí ẩn đang ngồi cạnh mình,
đang xa xăm diệu vợi...
Một buổi sáng trời cũng không trong xanh nhưng cũng
không quá u tối, Vân đi lên thư viện trường vì muốn tìm cái cảm giác
đúng nghĩa là một sinh viên. Tự dưng Rong cũng nói sẽ đi chơi công viên,
Trang ngạc nhiên quá đỗi bởi cái lẽ bất thường ấy, nhưng Trang vui vì
đáng lẽ chuyện đó hai người phải làm từ lâu rồi, Rong cần nghỉ ngơi còn
Vân cần học hành.
Trang hát líu lo, nấu cơm và nghĩ sẽ làm vài món ngon,
bỗng xuất hiện một người đàn bà nhếch nhác nơi cửa, Trang cứ nghĩ có lẽ
một bà nhặt rác nào đó muốn thuê phòng trọ, đang định nhanh nhẩu nói là
ở đây hết phòng rồi bác ạ, thì bà ấy đi vào hỏi có phải phòng của Vân
không? Cô là mẹ Vân đây, cô mới ra tù không có nơi nào để đi nữa...
Trang luống cuống mời bà vào, không biết hỏi gì, ngoài
lắp bắp đế cháu lấy khăn giấy cho bác lau mồ hôi nhé, bác về sao không
nói gì với Vân. Bà nói cả tháng nay không thấy Vân lên thăm mẹ nên không
thông tin được, tay Trang lục tìm khăn giấy quơ quơ mãi cũng không thấy
cuộn nào. Mở hộc bàn của Rong ra tay đụng vào tấm ảnh, định xem thử ảnh
ai mà chưa bao giờ Rong cho xem, một bé trai kháu khỉnh, Trang nghĩ có
lẽ là cháu của Rong nhưng khi thấy cái giấy gói tấm hình với một giấy
chứng từ: Vi Thành Rêu mất ngày... Trang toát mồ hôi, Trang nhớ lại có
một lần trong mơ Rong từng ú ớ gọi: Con ơi!
Trang lặng
người, Trang gói lại để vào chỗ cũ, Trang không biết phải làm gì, ở với
nhau từ đó năm mà Trang không biết gì về bạn của mình. Trang cũng từng
nhìn Rong và cười tủm tỉm có lẽ Rong chưa từng được ai nắm tay và Trang
cũng từng nghĩ Vân là người quen sung sướng quá nên mới phải cặp hết
người này đến người khác để có tiền, nhưng Trang cũng chợt giật mình khi
nhận ra chưa bao giờ Vân mua nổi cho mình một bộ hàng hiệu,
chỉ toàn hàng nhái, và vẫn ăn cơm rau muống rất ngon lành...
Trang mở cái quạt điện xua bớt cái nắng hầm hập, bảo
mẹ Vân nằm nghỉ ngơi một lúc, bà có vẻ mệt mỏi lắm, đôi mắt nhắm nghiền,
Trang ngắm bà và chợt nhoẻn miệng cười, ngoài kia nắng vẫn đang reo xôn
xao...
Similar topics
» HCM 18-03-2010 THÔng BÁO [HOT HOT] V/v Tặng khóa học “ Chuyên luyện kỹ năng Nghe” của Trường ngoại ngữ AnPha
» HCM 11-03-2010 Kế hoạch tổ chức Tọa Đàm Chủ đề: “Kỹ năng nghiên cứu khoa học- Kỹ năng viết khóa luận cuối khóa cho SV Luật”
» Đi về phía nắng ấm
» Vocaboly 2.1 – Nâng cao trình độ Tiếng Anh
» Girl xinh bị công an phạt nặng
» HCM 11-03-2010 Kế hoạch tổ chức Tọa Đàm Chủ đề: “Kỹ năng nghiên cứu khoa học- Kỹ năng viết khóa luận cuối khóa cho SV Luật”
» Đi về phía nắng ấm
» Vocaboly 2.1 – Nâng cao trình độ Tiếng Anh
» Girl xinh bị công an phạt nặng
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|